Nội dung
Cho đến gần đây, tôi chỉ có ba điều ước mà tôi chỉ dám hy vọng sẽ trở thành sự thật.
‘Xin hãy để anh cả của tôi – người đã mất tích – quay trở về.’
‘Xin hãy để anh hai thức tỉnh năng lực, để anh không phải làm công việc khuân vác trong các khe nứt nữa.’
‘Còn em út của tôi... chỉ cần em có thể mở mắt ra là đủ…’
Tôi đã nghĩ rằng mình không cần gì hơn ngoài hạnh phúc… cho đến khi—!
“Khụ… Hyung sẽ chơi bời trong 10 năm để kiềm chế bóng tối trong lòng mình, nên em út à, cố gắng làm việc chăm chỉ nhé!”
Anh cả nói như thể vẫn còn đang tuổi nổi loạn vậy.
“Vì anh hai sẽ chơi 10 năm, em cũng sẽ chơi 10 năm luôn!”
Anh hai – người tuyên bố mình quay về từ tương lai sau khi thức tỉnh – cũng không kém phần quái gở.
“Đồ lợn ngu ngốc kia, ta sẽ ban cho ngươi cơ hội được phụng sự linh hồn cao quý này!”
Còn em út của tôi… thôi, không nhắc nữa, chỉ nghĩ đến cũng đủ đau đầu rồi.
“Mấy kẻ ăn bám thất nghiệp kia! Sao các anh không chịu đi tìm việc hả?!”
Liệu tương lai của Lee Bobae – cô gái vốn chẳng còn điều gì để ước – có thể thực sự ngập tràn hạnh phúc không đây...?